Ko ngủ được...
Nhiều tâm sự, muốn nói với ai đó nhưng mà nói với ai bây giờ? Ko muốn viết lên Yahoo 360 vì nhiều người đọc, nói ra cũng ko thấy thoải mái. Hôm nay nói thật là rất vui. Gặp gỡ bạn bè đi ăn uống vui vẻ... Nhưng mà ko có chàng ngốc. Mình lại quay lại với thói quen nhớ chàng ngốc rồi. Chỉ được có vài hôm ko nhớ, rồi đâu lại vào đó. Mình nhiều khi cảm thấy sao ấy, anh có cái gì đặc biệt để mình thích đâu cơ chứ? Anh ko đẹp trai (như người xưa), ko biết cách ăn nói (như người xưa), tài năng cũng ko xuất chúng (như chàng US)... Ngược lại anh lạnh lùng và khó hiểu. Mình lại ko thích người lạnh lùng chút nào cả. Cuộc sống cần sự thông cảm vậy mà anh ko tạo cơ hội cho mình hiểu anh, vậy thì thôi!!
Từ khi biết mình thích anh, anh càng trở nên lạnh lùng hơn... Mình buồn lắm. Muốn một lần được nắm tay anh. Có một lần khi anh đứng ở cửa bếp, còn mình thì đứng ở cửa xuống basement, gần nhau lắm, gần tới mức chỉ chút xíu nữa thôi là mình quay ra ôm anh rồi... Lúc đó trái tim đập nhanh lắm nhưng đã ko dám... Có đôi khi cần phải bạo hơn một chút đúng ko nhỉ? Nhưng cũng may là mình đã ko làm điều đó, nếu ko thì giờ ko biết phải đối diện với anh thế nào. Còn nữa, còn cả lần anh đứng rửa chén cùng mình, mình cũng đã muốn ôm anh từ đằng sau nhưng rồi lại thôi...
Có ai tin rằng một người lạnh lùng như anh mà đã từng bị mình sai đi pha nước chấm, rửa chén, thậm chí còn đi gọt cả đu đủ cho mình ăn nữa... Những lúc như vậy mình yêu anh biết bao, lúc đó thấy anh sao tình cảm đến vậy. Mình thì thích được chiều chuộng, thích tình cảm. Con gái mà, ai chẳng thế, đúng ko?
Nhưng hình như hình anhwr rõ nét nhất trong tâm trí mình là lúc anh qua phòng mình, lúc đó mình mới ngủ dậy, anh cũng thức dậy sớm. Anh qua phòng mình, nói chuyện, mình cho anh xem cuốn sưu tầm tem của mình. Rồi mình đã dán vào điện thoại của anh hình butterfly mà mình rất thích. Anh khó tính lắm, chẳng chịu cho ai làm thế bao giờ. Ban đầu anh cũng ko muốn cho mình dán vì lấy lý do nó trẻ con quá, anh lại đi làm office nữa... Nhưng mình biết anh cũng ko nỡ từ chối. Cuối cùng anh cũng đồng ý để mình dán. Động lực nào khiến cho anh có những phút giây mềm yếu như thế?? Chẳng phải anh cũng để ý, quan tâm đến mình sao?? Nếu ko như vậy thì mình cũng ko để ý đến anh đâu, cũng ko bao giờ bày tỏ tình cảm của mình ra với anh...
Nhưng rồi mình đã nói ra tình cảm của mình. Anh từ chối, lấy lý do công việc. Và rồi anh quay 180 độ ko thèm quan tâm hay nói chuyện vui vẻ với mình nữa. Anh lại lạnh lùng với mình. Mình nói rồi, mình ghét đàn ông lạnh lùng, ko tình cảm, vì thế hình ảnh đẹp của anh trong mình đã ko còn, mà thay vào đó là sự "đáng ghét" của anh. Nếu ko yêu thì vẫn có thể là bạn cơ mà, đúng ko? Thế mà...
Phải khó khăn đến thế nào để đối diện với anh khi anh đối sử với mình như vậy. Mình cũng hiểu là thật khó có thể đối sử một cách tự nhiên với đối tượng thương yêu mình nhưng mình lại ko muốn đón nhận tình cảm... Nhưng cũng ko đến nỗi phải như thế, anh là người thông minh và hiểu chuyện mà. Ko lẽ anh cũng giống như tất cả những đàn ông khác, như mấy người đã nói là kiểu "tán đểu", đến khi đối tượng đổ thì đá.... Nếu như thế thì mình sẽ rất coi thường anh, nhưng thôi, ko biết sẽ tốt hơn...
Mình nói thật là mình nhớ anh lắm. Đi đâu ánh mắt cũng tìm kiếm anh, nếu ko có anh thì lại cứ nghĩ đến anh mà chẳng thể vui vẻ với mọi người một cách tự nhiên được... Mình muốn gặp chàng ngốc của mình...