Forgotten yesterdays...

Wednesday, April 23, 2008

Lonely night...

Nhớ chàng ngốc, nhớ lắm! Nhưng mà chẳng biết mình có muốn gặp chàng ngốc hay ko nữa... Một mặt thì muốn gặp, một mặt thì ko vì gặp rồi sợ mình sẽ lại buồn. Bao nhiêu cố gắng quên anh.... Ko phủ nhận rằng mình đã ko còn nhiều tình cảm giành cho anh như trước nữa, nhưng cũng ko thể phủ nhận rằng chẳng ai có thể thay thế anh. Mình cố gắng vui vẻ, nghĩ đến hình cảnh khác... nhưng rồi đêm nay mình thú nhận: mình nhớ anh!! Nhớ những ngày tháng mà cả hai đã ở bên cạnh nhau... Vậy là cũng đã gần được một năm kể từ ngày mình quay lại Calgary. Gặp anh, anh xâm chiếm trái tim và hình ảnh anh ở lại mãi cho đến giờ. Rõ ràng mình cũng nhận thấy tình cảm đặc biệt anh giành cho mình, nếu như anh ko quan tâm, ko tỏ ra chiều chuộng mình thì chắc chắn mình sẽ ko rung động... bởi hình ảnh của mối tình đầu chưa hề xóa nhòa!! Phải rồi, anh đã từ chối tình cảm của mình. Mình cảm thấy xấu hổ vì những gì mình đã làm, ước gì mình đã ko gửi bức thư ấy... Đối diện với anh khó đến thế nào anh có biết ko?? Anh cũng vậy đúng ko? Làm sao mà thoải mái để đối diện với người thương mình, nhưng mình lại chẳng có chút tình cảm nào giành cho cô ta... Phải ko nhỉ? Too annoying!!

Món quà mình tặng anh hôm ấy, đó là món quà đầu tiên và có lẽ cũng sẽ là lần cuối. Như một thông điệp muốn nói với anh rằng: Em sẽ buông tay anh! butterfly sticker mình dán vào điện thoại của anh, ko biết anh có còn giữ nó ko nhỉ? Mình thực sự muốn biết anh có giữ no, giữ lời hứa với mình... Giữa mình và anh hình như chẳng có gì cả, chỉ có mỗi lời hứa ấy, là điều duy nhất mình muốn anh làm cho mình.... Sở dĩ muốn anh giữ là bởi mỗi lần nhìn nó, anh sẽ nghĩ đến mình, tuy là sẽ ko nhớ nhưng dù sao hình ảnh của mình cũng mập mờ xuất hiện lúc nào đó....

Anh ko phải là người trong mộng của mình. Anh lạnh lùng, mình thì thích sống tình cảm. Vậy mà mình lại đem lòng thương người ta, hình như mình quá vội vàng, hình như mình chỉ muốn có ai đó bên cạnh... Mình ngốc thật... Mình cảm thấy cô đơn quá! Dù cuộc sống trôi đi một cách bình thường, ko sóng gió. Mặc dù bên cạnh vẫn có nhiều người quan tâm. Nhưng lúc nào cũng cảm thấy cô đơn là sao nhỉ??

Ko chỉ nhớ anh. Đôi lúc mình cũng nhớ mối tình đầu. Thường xuyên nghĩ đến chàng US. Lúc nào cũng trách chàng US, trách sao anh quá hoàn hảo để em thấy mình ko reach anh đc... :((

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home