Forgotten yesterdays...

Saturday, February 23, 2008

Có phải em muốn buông tay?


Anh à,
Em thực sự thấy cô đơn và trống vắng khi không có anh bên cạnh. Dù cố gắng thế nào chăng nữa em cũng không thể quên được. Trái tim lúc nào cũng hướng về anh. Tâm trí lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh của anh. Em khao khát sống lại những giây phút của ngày ấy... Ngày ấy hạnh phúc biết bao phải không anh? Liệu có khi nào anh nhớ??

Người xưa đã rời xa, không để lại một chút j`. Em đã đau như thế nào anh biết không? Đau bởi sự thay lòng của người ấy nhưng em không thể trách bởi chính em là người lựa chọn rời xa. Em không muốn quên nhưng nếu vậy thì sao? Trái tim người ấy đã không có chỗ cho em nữa rồi... Kỷ niệm với người ấy quá nhiều, năm tháng chưa thể xóa nhòa. Sự xuất hiện của anh có thể xoa dịu vết thương trong lòng em nhưng chưa thể xóa nhòa đi hình ảnh của người ấy. Em vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng: bên cạnh em mãi mãi ko còn có anh ấy như ngày xưa nữa. Xa rồi, đã xa thật rồi đúng không anh?

Anh lạnh lùng và luôn sống với thế giới riêng của anh. Em muốn hiểu anh nhiều hơn nhưng anh đã không mở lòng ra với em. Sự vô tình và khoảng cách giữa em và anh bóp nghẹt trái tim em. Anh có biết em thương anh nhiều đến thế nào ko? Có biết rằng lúc nào cũng nghĩ đến anh ko? Muốn một lần được nắm tay anh nhưng có lẽ điều đó sẽ chẳng bao giờ thành sự thực. Anh à, anh đã bao giờ yêu chưa nhỉ? Em có nghe nói về người con gái ấy nhưng đã cố tình ko muốn biết, ko muôn hiểu. Chỉ biết rằng người con gái ấy thật hạnh phúc khi lúc nào cũng có vị trí ở trong lòng anh. Cũng như anh ở trong lòng em vậy...

Mối tình đầu đến trong hạnh phúc... Lần đầu biết yêu, cái cảm giác thật khó tả nhưng em đã từng rất hạnh phúc bên người ấy. 5 năm, sau 5 năm em đã ko còn là cô bé của ngày xưa nữa sau sự chia xa... Người ấy đã giả dối và thay lòng. Em đã từng trách, từng hận... Nhưng lúc này đây tất cả đã trở thành dĩ vãng.

Mối tình thứ hai là anh đấy anh à, em đã ko đủ can đảm để nói rằng em rất thương anh. Anh đã ko đón nhận tình cảm của em thì có lẽ tốt nhất là hãy giữ tình cảm này cho riêng em thôi đúng ko anh? Ngay từ lúc ban đầu em đã là người thầm yêu anh rồi, và bây giờ em cũng vẫn chỉ lặng lẽ dõi theo anh, để rồi vui mỗi khi thấy anh vui, buồn mỗi khi thấy anh buồn...

Có phải em muốn buông tay anh ko? Muốn lắm nhưng ko làm được bởi em cần một người để quên một người. Em chờ đợi mối tình thứ 3 đến để xóa đi hình ảnh anh trong trái tim em. Nhưng phải đợi đến bao giờ hả anh? Lần đầu tiên yêu đơn phương.. giờ em mới hiểu thế nào là yêu một người mà ko được sự đáp lại của người ấy... Em ngốc lắm phải ko nhỉ?? Nhiều khi tự hỏi nếu như em ko ở đây, mà là đang ở bên gia đình và bạn bè, thì có lẽ em đã ko cô đơn đến thế này. Bên cạnh em sẽ có người thương yêu em...

Sao ai cũng đến rồi đi như vậy hả anh? Sao lại tàn nhẫn với em đến như vậy? Em nhớ anh, em nhớ người ấy... Em tiêc nuối quá khứ, phải em lúc nào cũng sống trong sự nuối tiếc ấy... Đã lâu rồi em ko được gặp anh. Em thực sự nhớ anh quá anh à. Sao lại phải rời xa em cơ chứ??